...

#Hechima no Sekai 5 - Nợ em một miền ký ức nồng nàn :)


 
...

Đáng lẽ phải chúc mừng rôm rả
Cơ mà không thể ...


Mỗi lần thấy em cố gắng vui cười 
mình đau lắm 
dù không phải lần đầu tiên có cảm giác này
nhưng tại sao đã trải qua rất nhiều lần rồi mình vẫn không thể xoá bỏ ra khỏi tâm trí
thực sự nụ cười của em có ý nghĩa gì ?
Mình chỉ nhìn ra nỗi buồn vô tận mà chẳng thấy được hạnh phúc đúng nghĩa
Muốn khóc quá...
chẳng có phải chuyện gì to tát nhưng...
mình không phải là con người kiên cường đâu ...
thực sự không phải ...
Và em cũng không phải, biết mà!
thế gian rộng lớn ngoài kia
lại không có chỗ nào cho sự yếu đuối của hai ta được ẩn nấp

nếu nỗi buồn là dòng sông mình sẽ thay em uống cạn nó
nếu đau khổ là con thú dữ mình sẵn sàng lao vào cấu xé nó không chút sợ hãi
nhưng...tất cả những thứ đó đều vô hình
mình có thể làm gì đây ?
đôi lúc mình mệt mỏi  đến muốn từ bỏ hết để có thể thoát khỏi  đống rắc rối kia
nhưng...
nuối tiếc chăng?
tất nhiên rồi, hồi ức ấy quá đẹp đẽ khiến mình không dám và không nỡ nào quên
cảm giác ngạc nhiên, thích thú, tò mò rồi biến thành đam mê lúc nào không hay
rất nhiều người đến rồi đi
rất nhiều mình mến mộ rồi quên lãng
nhưng...
lại là nhưng...
chưa ai khiến mình cười thoải mái đến thế
và buồn nhiều đến thế...
 buồn lắm cơ :)
Sao mà giống bố thí thế này?




Nếu đã muốn cho thì đừng dùng thủ đoạn
Nếu không muốn cho thì cứ im lặng và để mọi thứ trôi qua bình yên đi
Chẳng biết đến lúc nào nữa ...
Đến lúc nào niềm tự hào và yêu thương mới thôi chia sẻ cho người khác?
Đến lúc nào em mới được về với nơi em thuộc về?
Đến lúc nào mình mới trả được hết cho em miền ký ức chỉ có niềm vui?
Đến lúc nào đây?
...

Trời đang mưa
Lòng mình cũng đang mưa
Ngày mai thức dậy hy vọng sẽ có nắng :)


0 nhận xét: